Hẳn nhiều bạn nghe tin Trung Quốc ngang nhiên quậy phá ở vùng biển của Việt Nam thì đều rất căm phẫn và muốn “dạy cho Trung Quốc một bài học” nhớ đời. Nhưng có bao giờ bạn bình tâm suy nghĩ hệ lụy sau đó?
Bây giờ cứ đánh đi đã…rồi sao nhỉ?
– Nếu thắng, Việt Nam cũng phải trả 1 cái giá rất đắt về con người lẫn của cải. Mỹ chưa bao giờ từ bỏ mộng thôn tính Việt Nam để tham vọng bá chủ thế giới, bởi chúng ta có vị trí địa lý cực kỳ quan trọng ở Châu Á. Ở phía Nam, nếu phe cánh của Sam Rainsy (Đảng Cứu nguy Dân tộc Campuchia (CNRP) thân Mỹ lên nắm quyền, không loại trừ Campuchia sẽ tấn công Việt Nam để chiếm Phú Quốc và lãnh thổ phía Tây Nam của nước ta. Chưa kể Việt Nam còn có tranh chấp trên biển với Đài Loan, Philippines, Malaysia… Đó là chưa kể những thành phần phản loạn trong và nước thừa cơ hội ngóc đầu dậy phá hoại.
Chiến tranh nổ ra, chúng ta không chỉ đối mặt với một cuộc chiến, mà là nhiều cuộc chiến liên hoàn. Lịch sử đau thương của dân tộc ta trong thế kỷ trước lại tái diễn, và sẽ không bao giờ kết thúc.
– Nếu hòa, coi như chúng ta đã hi sinh vô ích!
– Nếu thua, chúng ta sẽ mất tất cả, phải trả một cái giá rất đắt. Chúng ta có thể trả cái giá là hàng trăm năm tăm tối với Việt Nam trong tương lai.
Chiến hạm Trung Quốc trong một cuộc tập trận ở Biển Đông. (ẢNH: CHINAMIL)
Trong tình hình hiện nay, thật khó để nói ta và Trung Quốc ai thắng ai nếu xảy ra chiến tranh. Nhưng một điều rõ ràng là tiềm lực của chúng ta thua xa họ. Ngày xưa, khi bị giặc đe dọa, dồn vào chân tường thì cha ông chúng ta cũng tuyệt đối không gây chiến trước với đối thủ mạnh hơn! Thì nay, hà cớ gì các bạn phải cào bàn phím kích động chiến tranh?
Trước đây, Mỹ lợi dụng sự kiện Vịnh Bắc Bộ để lấy cớ ném bom phá hoại miền Bắc. Nếu giờ ta khai hỏa trước thì không những chúng ta mất hết chính nghĩa cũng như sự ủng hộ của thế giới, mà khả năng sự kiện Vịnh Bắc Bộ kia sẽ lặp lại là khá lớn.
Chúng ta không sợ chiến tranh, mà đơn giản chúng ta đã trải qua quá nhiều mất mát, đau thương vì chiến tranh rồi, chúng ta thấu hiểu cái giá phải trả khi đất nước xảy ra chiến tranh. Chúng ta sẽ không ngại đối mặt với chiến tranh nếu đó là lựa chọn cuối cùng.
Thế nên, trước khi nghĩ tới giải pháp sau cùng là dùng vũ lực, thì chúng ta phải củng cố và phát triển tiềm lực của mình trước. Mấy vị nào muốn “thánh chiến” với Trung Quốc thì hãy xem lại bản thân mình đã làm được gì cho Tổ quốc? Hay lại trốn nghĩa vụ quân sự rồi núp sau bàn phím hô hào kích động chiến tranh ?
NGUỒN: Drama2VN