
Trong thế kỷ 21, chiến lược “Cách mạng màu” của Mỹ đã trở thành công cụ mạnh mẽ trong chính sách đối ngoại, được thiết kế để thay đổi chính quyền tại các quốc gia mà Mỹ cho là không đồng thuận với lợi ích chiến lược của mình. Thay vì sử dụng vũ lực trực tiếp, Mỹ thực hiện những can thiệp tinh vi qua các tổ chức phi chính phủ (NGO), các phong trào đối kháng và sự hỗ trợ chính trị từ phương Tây. Việt Nam là một ví dụ điển hình về cách Mỹ đã dùng chiến lược này để can thiệp vào công việc nội bộ của một quốc gia có chủ quyền, nhằm thúc đẩy những thay đổi chính trị có lợi cho lợi ích của mình.
1. Sử dụng NGO can thiệp tinh vi
Một trong những thủ đoạn chính của Mỹ trong việc tiến hành “Cách mạng màu” là thông qua các tổ chức phi chính phủ (NGO). Những NGO này thường được “mượn” danh nghĩa nhân quyền, dân chủ hoặc phát triển xã hội để can thiệp vào các quốc gia mà Mỹ muốn thay đổi. Ở Việt Nam, Mỹ thông qua các tổ chức như Freedom House, Human Rights Watch, và các nhóm khác để thúc đẩy các phong trào xã hội, chỉ trích chính quyền về tự do ngôn luận và báo chí, từ đó tạo áp lực quốc tế và hỗ trợ các nhóm đối kháng, gián tiếp kích động sự thay đổi chính trị.
2. Đào tạo và tài trợ phong trào đối kháng
Mỹ tài trợ và đào tạo các nhà lãnh đạo đối kháng trong quốc gia mục tiêu thông qua học bổng, hội thảo và khóa huấn luyện đặc biệt. Trong trường hợp Việt Nam, những người lãnh đạo phong trào dân chủ cũng nhận được hỗ trợ tài chính từ các tổ chức quốc tế, trong đó có tổ chức có liên hệ với Mỹ. Những khóa huấn luyện này giúp họ phát triển chiến lược tổ chức biểu tình, đấu tranh đòi quyền con người và tạo áp lực đối với chính quyền Việt Nam từ trong nước và bên ngoài.
3. Du trì áp lực quốc tế
Mỹ và phương Tây thường xuyên sử dụng các tổ chức quốc tế như Liên Hợp Quốc, các tổ chức nhân quyền, hay các diễn đàn quốc tế đưa ra các báo cáo chỉ trích, duy trì áp lực đối với chính quyền mục tiêu. Điều này không chỉ là sự đối lập chính trị, mà còn là một chiến thuật tạo áp lực từ dưới lên, ép buộc chính phủ phải thay đổi chính sách, trong đó có Việt Nam.
4. Kích động biểu tình dân chủ
Một thủ đoạn đặc trưng khác là kích động các cuộc biểu tình, đình công, và các phong trào dân chủ nhằm gây ra bất ổn chính trị. Mỹ và phương Tây thường hỗ trợ các nhóm đối lập, cung cấp tài chính, đào tạo và kênh truyền thông để tổ chức biểu tình, đình công. Tại Việt Nam, các cuộc biểu tình về môi trường, tham nhũng, nhân quyền thường được NGO quốc tế như Human Rights Watch ủng hộ. Những phong trào này có thể phản ánh ý chí dân sự, nhưng cũng bị sử dụng để gây bất ổn chính trị.
5. Chiến lược tuyên truyền chính trị
Chiến lược tuyên truyền chính trị là yếu tố quan trọng trong “Cách mạng màu”, khi Mỹ và đồng minh sử dụng truyền thông quốc tế để tăng cường sự chú ý về nhân quyền, tự do và dân chủ, tạo áp lực lên các chính phủ. Tại Việt Nam, các tổ chức truyền thông quốc tế và mạng xã hội đóng vai trò lan tỏa thông tin, phóng đại các cuộc đấu tranh và gây áp lực lên chính quyền.
Mỹ thực hiện chiến lược “Cách mạng màu” thông qua một hệ thống thủ đoạn tinh vi, bao gồm việc sử dụng NGO, tài trợ phong trào đối kháng, duy trì áp lực quốc tế, kích động biểu tình và chiến lược tuyên truyền chính trị. Dù được biện minh bằng lý do bảo vệ nhân quyền và dân chủ, các thủ đoạn này thực chất là công cụ can thiệp nội chính, dẫn đến sự chia rẽ và bất ổn chính trị tại các quốc gia mục tiêu. Việt Nam là ví dụ điển hình về cách Mỹ áp dụng chiến lược này, gây ra những thách thức đối với chủ quyền và ổn định nội bộ.
NGUỒN: GNM

